Một vài người nói tôi ngây thơ. Tôi im lặng. Tôi không thấy việc nói bất cứ gì về việc đó, về 2 từ đó, lại tốt hơn là im lặng.
Theo 1 cách nào đó thì tôi hạnh phúc với cái ngây thơ của mình!
Tôi khẳng định là tôi còn non nớt nữa. Tôi không dám tự nhận mọi bản lĩnh hay tinh thông bất cứ chuyện gì. Đôi lúc, tôi cũng rất tự tin, nhưng cuối cùng tôi luôn lắng nghe, học hỏi tất cả mọi người. Cuối cùng thì tôi tự đặt tôi thấp, rất nghiêm túc, đủ để cho tôi thấy ai kết luận tôi ngây thơ thì tôi đều thấy bình thường, và không muốn nói gì cả. Mặt khác tôi nghĩ những gì tôi sống, tôi làm sẽ nói về bản thân tôi, từ ngữ… kệ thôi.
Về chuyện thù hằn hay nghĩ xấu về người khác.
Trong cuộc sống, nhiều khi trong cách những người đã từng là thân thiết, nghĩ về nhau, có quá nhiều thứ QUÁ TỆ.
Bản thân tôi cũng là thằng nóng tính, trực tính. Tôi cũng hay phản ứng tức thì, nóng giận. Nhưng chung quy lại, tôi không hiểu tại sao người ta cần thiết phải căm thù ai đó, cho dù là cả kẻ thù, khi mọi chuyện đã qua đi.
Bản thân tôi cũng là thằng nóng tính, trực tính. Tôi cũng hay phản ứng tức thì, nóng giận. Nhưng chung quy lại, tôi không hiểu tại sao người ta cần thiết phải căm thù ai đó, cho dù là cả kẻ thù, khi mọi chuyện đã qua đi.
Tại sao mọi người nuôi những suy nghĩ cay nghiệt về người khác? Bản thân chính mình không là 1 phần của câu chuyện hay sao? Mình đã minh anh đến độ chỉ có bên kia là mắc lỗi, còn mình là thánh hiền hay sao? Tôi không tìm được kết luận nào hợp lý hơn về việc người ta căm thù nhau chỉ vì nghĩ mình đúng và bên kia sai.
Tôi có ít nhất 3 câu chuyện từ chính bản thân mình, về những người đã từng gây thiệt hại cho tôi, có thể gọi là kẻ thù lúc đó.
Tôi có ít nhất 3 câu chuyện từ chính bản thân mình, về những người đã từng gây thiệt hại cho tôi, có thể gọi là kẻ thù lúc đó.
Song rồi chuyện qua đi, thời gian trôi đi, tôi thấy mình tự nhiên không có nhu cầu duy trì cảm xúc căm thù người đó. Tôi vẫn rất nhớ câu truyện, từng chi tiết luân, khi mình bị tổn thất, nhưng rồi thấy nó như vết thương đã lành, nhẹ bâng, không còn ảnh hưởng đến mình nữa. Một chị đồng nghiệp cũ như thế, sau có chuyện quay lại nhờ tôi giúp, Tôi cũng rất nhiệt tình giúp, như là họ là 1 người khác, không phải người ngày xưa. Tôi muốn dùng cảm xúc của mình cho những việc khác tốt đẹp của cs, không có nhu cầu trả thù hay giữ 1 suy nghĩ cực đoan thù hận với người ta.
Xấu tốt, cuối cùng chỉ là 1 khái niệm của người đánh giá. Đây là câu tôi hay nói, và nhiều người rất bực mình về câu này, kiểu như tôi nói cùn hay ba phải.
Tôi vẫn giữ kết luận đó của mình. Vì tôi thấy nó đúng. Xấu tốt là do mình dùng thước đo của mình, thông tin của mình, và khốn nạn nhất là, cảm xúc của mình, để phán xét về người khác….trong 99% trường hợp, là không có mặt ở đó lúc đó!
Tôi quan niệm ít nhất trước khi mình ra kết luận, mình phải trực tiếp trao đổi với đối tượng để làm rõ các thông tin chính xác đến đâu, cách hiểu của mỗi bên là như thế nào – khác nhau hay không…
Và tôi cũng biết, cho dù vậy, nhiều khi mình vẫn kết luận CHỈ BẰNG CẢM XÚC. Con người mà!